Tịnh Thủy Hồng Liên
Phan_10
Kỳ thật đêm hôm nay cũng nên là một đêm bình thường đến không thể bình thường hơn, để y có thể cảm thụ hoàn toàn buổi tối hạnh phúc khi làm một tiểu nhân vật, nhưng thực tế thì__ lại không như thế. Vì tiếng sáo nghẹn ngào.
Khi ở trong phủ tam hoàng tử không hoàn toàn nghe rõ lắm, nhưng càng đi về phía thiện phòng, thì càng nghe rõ ràng hơn. Tiếng sáo này, không giống âm vực khoáng đạt uyển chuyển dễ nghe mà y thường nghe thấy, mà nó chân chính giống như tiếng nghẹn ngào của nữ quỷ vì bị tình nhân vứt bỏ mà nửa đêm nhảy xuống giếng, lạnh lẽo bồi hồi. Nếu phải nói ra, vô cùng giống tiếng sáo Nhật Bản của Minamoto no Hiromasa trong [Âm Dương Sư] thổi, vì căn bản chẳng nghe ra âm luật gì.
Hoàng Linh Vũ chỉ cảm muốn né khỏi mấy thứ không phù hợp với chí nguyện sống của mình, đáng tiếc con đường hẹp này lại không biết là do bờ tường của cung điện hoàng đế phi tần nào gì trú ngụ, vừa rồi đi qua nơi thị vệ ghi chú nghiệm chứng, thị vệ đó vẫn còn đang lăm le như hổ rình mồi sau lưng trừng y.
Cho dù có bước thật chậm, hy vọng gia hỏa thổi khúc sáo quỷ đó chóng tận hứng bỏ đi trước khi y đi tới đó. Nhưng cho dù đã đến cuối con đường, sắp sửa phải theo bình thường đi xuyên qua một rừng trúc và một trì đàm, tiếng sáo vẫn không ngừng.
Trước mắt đột nhiên quang đãng, cũng bởi vì đã cách xa đèn đuốc chiếu sáng thông đạo, tia sáng từ đèn lồng trong tay không đủ chiếu tới phần tối, muốn tìm người đang thổi sáo, cũng phải từ bỏ vì nhìn không rõ.
Y cúi đầu cố đi thật nhanh, muốn giả vờ là một người qua đường không tranh thế sự vội vàng bước đi.
Tiếng sáo ngừng.
Tiếp theo là một trận gió lạnh thổi qua, sau lưng truyền tới cảm giác làm người ta rợn tóc gáy, tuy không bị đụng chạm, nhưng y cũng biết, có thứ gì đó đang ở sau lưng mình.
Thứ đó cười phốc lên, khí tức mát lạnh phà những làn hơi lạnh lẽo lên cổ y, sau đó âm thanh không tính là quen cũng không tính là xa lạ u ám vang lên: “Gấp cái gì, ngươi muốn làm gì sao?”
Hoàng Linh Vũ không cam lòng lầu bầu, đi kèm với sự xuất hiện của người này, giấc mộng ảo một đêm nghỉ ngơi bình thường và tươi đẹp của y đã tan tành.
Mộ Dung Sí Diệm, một kẻ khiến y không thể nhìn thấu được rốt cuộc hắn là người bình thường hay không phải người bình thường. Cũng như Hoàng Linh Vũ âm thầm đặt biệt danh cho hắn, một người có sự tồn tại đẹp đẽ mà quái dị như quỷ lửa.
Y quay người lại, đèn lồng chiếu sáng gương mặt tái nhợt kinh diễm của người trước mắt, mang theo nụ cười ớn lạnh.
“Oa! Xuất, xuất, xuất hiện rồi…” Hoàng Linh Vũ run tay, hầu như muốn ném cả đèn lồng vào hồ bên cạnh.
Mộ Dung Sí Diệm giống như sớm đã biết y sẽ hành động như vậy, bước đầu tiên tóm lấy tay y, nắm chặt cán cầm.
“Ta khó coi đến thế sao, ngay cả đèn lồng cũng ném?”
Hoàng Linh Vũ hung tợn trừng mắt nhìn tay đối phương cứ như đang nhìn thứ gì không thể tin nổi, thân thể không tự chủ bắt đầu run rẩy, cảm giác bị nam nhân tay cầm tay không phải là hồi ức tốt đẹp gì đáng để giữ lại chờ tương lai hồi tưởng. Sau đó y hạ quyết tâm, cẩn thận hỏi: “Có thể xin điện hạ ngài bỏ tay ta xuống trước rồi nói chuyện không?”
Q.1 - Chương 24: Cây Sáo Rơi Xuống Nước
“Ngươi rốt cuộc có muốn làm hay không?” Chu tổng quản hiếm khi đích thân tới, đáng tiếc không phải chuyện tốt lành gì. Lúc này trong tay hắn đang cầm mảnh giấy, lải nhải càu nhàu chấp vấn: “Chữ viết xấu như vậy là cho ai coi?”
Hoàng Linh Vũ cúi đầu quỳ trước thư án, thầm nói, chữ viết xấu thì ta đây thật xin lỗi đó, vốn là luyện để đánh dấu vào biên lai cầm đồ đó, đương nhiên không thể đẹp rồi.
“Viết lại.” Chu Bác Bì nhấc cái tay mập mạp lên quét sấp giấy dày trên thư án xuống, tức giận bừng bừng ra khỏi cửa. Hoạn thị theo sau hắn giống như cũng chẳng xem người đang quỳ ra gì, hất cằm thật cao, bỏ đi.
Đây là lần thứ chín rồi.
Hoàng Linh Vũ lặng lẽ nhặt những mảnh giấy bị rớt đầy mặt đất, bỏ đi, vẫn phải bảo lưu đến khi viết xong lần sau mới thôi.
Cũng phải nói lại, Chu Bác Bì sao lại có lòng nhẫn nại như thế không cho y nếm nỗi đau xác thịt, nói không chừng cũng vì nể chút mặt mũi của hoàng lão tam. Nhưng cũng phải nói lại, mấy ngày nay không thấy Mộ Dung Bạc Nhai, xem ra hắn cũng ngày ngày đi sớm về khuya, xem ra cũng bận rộn không nghỉ.
Được thôi, nhìn cái bộ dạng thái giám nghênh ngang hống hách của Chu Bác Bì, lại nhìn bộ dáng rụt đầu của hoàng lão tam, quả nhiên là__ làm người khó, làm nam nhân, càng khó a!
Tiếng bước chân ngoài cửa đã không còn nghe được, bên ngoài trời đã tối mịt, tên Chu Bác Bì kia trở về sẽ có mỹ nhân bóp vai ủ giường cho ngủ, còn y thì__ quay lại nhìn chỗ sâu bên trong gian phòng chứa tủ sách cao tận nóc này, có một cái ổ nhỏ do mấy tấm chăn mỏng chấp vá nên__ Bỏ đi, đừng nghĩ chi nhiều, làm người phải biết đủ mới có thể sống vui.
Một khi sống sót trở về từ trong đại dương quở trách, sau khi đại não tự động đóng băng trong lúc nghe mắng vận hành trở lại, cảm giác đói bụng rất nhanh ập đến. Y tìm đèn lồng được nhét trong góc phòng, đốt nến lên, cầm nó dự định ra ngoài lấp bụng.
Các thị vệ luân phiên trực đêm các nơi mấy ngày nay hầu như đều đã nhận thức gia hỏa đêm đêm chạy đến thiện phòng, thỉnh thoảng còn có người cười ha ha hỏi y có phải lại bị phạt không được ăn cơm tối không. Tóm lại, khi y đi đến con đường nhỏ giữa rừng trúc cạnh hồ nước, nơi nhất định phải đi qua trước khi tới thiện phòng, hệt như trước đây, sau cổ bị thổi khí tức băng lạnh.
Y ai ai thở dài sầu khổ, quay người nâng cao đèn lồng chiếu sáng tên nam nhân luôn chơi không đủ này.
“Ngươi có thể thay đổi chút không? Có buồn ngủ gì cũng bị đánh tan hết rồi.”
Mộ Dung Sí Diệm vụng trộm kê sát vào tai y nói nhỏ: “Ngươi uống rượu không?”
Hắn nâng một vò mật đường lên, lắc lắc, bên trong vang lên tiếng nước chảy róc rách, sau đó cười hi hi, mang vẻ mặt hài tử hớn hở vì trộm được thứ tốt.
Hoàng Linh Vũ có chút đau đầu xoa trán, mấy ngày nay đã lãnh giáo đủ sự thiên biến vạn hóa của hắn rồi, một khi lộ ra biểu tình này, thì y đừng mơ được đi, đi rồi cũng bị hắn tha về. Lý do không phải thưởng thức âm nhạc thì chính là ngắm trăng.
“Ta đói bụng, không thể uống rượu với ngươi.”
Mộ Dung Sí Diệm không nói hai lời, vội móc một cái bánh nướng giấu trong ngực ra, đưa tới trước mặt y như hiến bảo vật.
“Ngươi trực tiếp bỏ vào trong y phục?” Hoàng Linh Vũ kinh dị nói.
Quỷ lửa đảo đảo đầu, gật đầu.
Cũng đúng, dù sao y phục của hắn tự nhiên có hoán y nô giặt tẩy.
Mộ Dung Sí Diệm tuy quái, nhưng rốt cuộc cũng không làm ra chuyện gì quá mức. Hay có lẽ cho dù có làm rồi, dựa vào thái độ đối với tất cả nghi vấn đều không thích đào sâu gốc rễ của Hoàng Linh Vũ, cũng đều trở thành chuyện không liên quan không trọng yếu.
Thế là giống hai đêm trước, Hoàng Linh Vũ ngồi trên khúc rễ cây lồi lên mặt đất, Mộ Dung Sí Diệm vắt chân ngồi trên một cành cây đối diện y, nâng cây sáo không biết đã nghiên cứu bao nhiêu ngày, tiếp tục thổi u oán. Hoàng Linh Vũ ăn một miếng lại uống một hớp, thân thể cũng chậm rãi ấm lên.
Tiếng sáo ngắt ngứ dần kết nối lại, Hoàng Linh Vũ hơi giật mình, quỷ hỏa chơi đùa nhạc khí này liên tiếp nhiều đêm, vậy mà y không phát hiện hắn cư nhiên có trình độ như vậy. Nếu thế, tại sao Mộ Dung Sí Diệm khi bắt đầu lại thổi khó nghe như thế? Nam nhân này rốt cuộc đang nghĩ gì?
Tiếng sáo càng lúc càng ăn khớp, thậm chí uyển chuyển du dương, sau đó phát ra âm thanh ai oán như kéo đàn nhị hồ.
[Ngươi sẽ cảm thấy bi thương, là vì quá do dự thiếu quyết đoán, như vậy không tốt.]
Giống như nghe được thanh âm đã không tồn tại đó truyền tới từ sâu trong vực thẳm.
Hoàng Linh Vũ đột nhiên cầm một hòn đá lên, hung ác ném về phía Mộ Dung Sí Diệm. Hắn tựa hồ bị dọa, dùng đuôi sáo cản được. “Ngươi làm gì vậy?” Hắn hỏi.
Hoàng Linh Vũ đứng lên, cung cung kính kính nói: “Đa tạ khoản đãi của điện hạ, ta ăn no rồi, tạm biệt!”
Mộ Dung Sí Diệm nhảy xuống, chặn trước mặt y, hỏi: “Ngay cả ngươi cũng muốn đi rồi sao?”
“Nếu còn không về thì không thể hoàn thành công việc.”
Mộ Dung Sí Diệm càng tiếp cận y. Hoàng Linh Vũ cười ngốc bắt đầu chiến thuật địch tiến ta lùi, chỉ đáng tiếc mới được hai bước, y đã bi ai phát hiện bản thân đụng vào thân cây. Nhưng Mộ Dung Sí Diệm thì vẫn không có ý định dừng bước, bỗng nhiên hắn vươn tay ra, chống lên thân cây.
[Bản thân cẩn thận chút, người xa lạ còn có thể bảo trì chút khoảng cách, nhưng ngươi đối với người hơi quen biết đều quá mức dung túng.]
Đoạn tay áo to rộng đó rũ xuống mặt Hoàng Linh Vũ, nếu không phải tiếp xúc như vậy, căn bản không thể cảm nhận được chất liệu cứng chắc nặng nề của nó.
[Cẩn thận chút, như vậy không có gì tốt cho ngươi.]
Chất liệu được kết từ tơ tằm dày đặc, dày tới mức giữa các sợi tơ nhìn từ rất gần cũng không thấy được bất cứ kẽ hở nào, chính vì độ dày như vậy mới khiến tay áo rộng như cánh bướm trở nên rườm rà nặng nề như thế. Hơn nữa quan trọng hơn là, trong đó còn mang theo hàn khí trong đêm, nhưng cũng là vì hàn ý đó, khiến thân thể vốn đông cứng của Hoàng Linh Vũ hồi phục sức hành động.
Lạch cạch một tiếng, Mộ Dung Sí Diệm rũ mắt, nhìn vò mật đường bị rớt, may là mặt đất xốp mềm, nên không bị vỡ. Nhưng dòng rượu nhạt bên trong đang chảy lên chân hắn. Chỉ hơi phân tâm một chút, trước ngực truyền tới một cỗ sức lớn, cái bánh nướng đầy dầu mỡ đó bị đập lên siêm y trắng tinh của hắn.
Hoàng Linh Vũ khom người xuyên qua cánh tay Mộ Dung Sí Diệm, nhặt đèn lồng của mình làm như không có chuyện gì nói: “Trời đã khuya rồi, điện hạ tự bảo trọng, tiểu nhân trở về trước.”
Nhưng còn chưa đi được mấy bước, đã nghe âm thanh âm trầm theo sát bên tai, “Lá gan của ngươi thật lớn, không sợ có hậu quả gì sao?”
Hoàng Linh Vũ đột nhiên quay lại, dùng cán cầm đèn lồng cản hắn lại bên ngoài hai tấc, mới nói: “Tuy ta không hỏi gì cả, nhưng cũng không phải là đồ ngốc không hề suy nghĩ cái gì. Muốn cùng Mộ Dung Bạc Nhai đấu khí là tự do của ngươi, đừng kéo người vô tội là ta vào.”
“Mộ Dung Bạc Nhai, Mộ Dung Bạc Nhai, thì ra là thế, hắn ngay cả tên của mình cũng để ngươi gọi như thế.”
Hoàng Linh Vũ lạnh lùng cười nói: “Tên vốn chính là dùng để gọi, nếu không ngươi muốn cất nó trong thùng phân cho nổi mốc sao?”
“Đêm khuya thanh vắng, còn dám xung đột như thế, cũng không sợ bị ta… sao?”
“Tuy không biết đoạn ngừng nguy hiểm vừa rồi của điện hạ là có ý gì, nhưng nếu không phải có tự tin có thể tự mình giải quyết, thì sao dám nghịch lại tứ điện hạ đại nhân?”
“Thì ra là thế, thì ra là thế, chính là cái dáng vẻ này. Bên ngoài hồ đồ, bên trong thì thanh tỉnh hơn bất cứ ai. Bên ngoài ấm áp, bên trong thì cứng đầu như con lừa ngốc, tam hoàng huynh chính là thích loại người như vậy.”
“…”
“Ngươi đang kỳ quái sao? Vậy ta nói cho ngươi nghe là được, vị tam hoàng huynh thân ái đó của ta, hắn vẫn luôn thích nhị hoàng huynh, mà ngươi chẳng qua là một vật thay thế mà thôi.”
“Ta nghĩ điện hạ có phải đang hiểu lầm ở đâu không, nếu nam nhân thiên hạ đều thích nam nhân, vậy thì làm sao nối dõi tông đường? Chẳng qua nếu điện hạ hy vọng như vậy, thì tùy sở nguyện của ngài thôi.”
Mộ Dung Sí Diệm nghiêng đầu nhìn Hoàng Linh Vũ, Hoàng Linh Vũ cũng không động đậy mặc hắn đánh giá. Rất lâu sau, Mộ Dung Sí Diệm cười ha ha, vừa lùi lại vừa nói: “Cũng không phải kẻ vô vị gì, mấy ngày nay nhờ ngươi ban cho, ta trải qua rất thú vị, ngươi cứ nói cho vị Bạc Nhai đó của ngươi, đừng cho rằng hắn có thể thoát khỏi quá khứ, thứ nên trả lại, thì hắn nhất định phải trả. Bất luận là [Cố Ảnh], hay là tình mà hắn thiếu ta!”
Tiếp đó là một tiếng bõm, bóng dáng quỷ lửa của Mộ Dung Sí Diệm giống như tiêu thất trong màn đêm, nơi ánh đèn chiếu tới, chỉ thấy cây sáo bị hắn đêm đêm chơi đùa mấy hôm nay, cô đơn trôi nổi trên mặt hồ.
Q.1 - Chương 25: Khách Đến Thư Khố
Khi trở về thư khố, vì tia sáng le lói chiếu ra từ đại môn dày chắc, Hoàng Linh Vũ hiếm khi cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Là Đồng Ca hay là Mạc Hòe Vận? Chắc không thể là Chu Bác Bì đi, nhưng mới tới canh một thế này, cho dù là Bác Bì huynh năm đó đấu khí với Cao Ngọc Bảo*, cũng phải tới canh ba mới nỡ thức dậy học theo tiếng gà gáy. Hoàng Linh Vũ thầm lẩm bẩm mở cửa vào, chỉ thấy một chiếc đèn lồng treo trên vách tường, nến bên trong đã cháy tới cuối.
Còn chưa đợi y kịp tỉ mỉ tra xét, đã nghe thấy một thanh âm quen thuộc cất lên: “Quả nhiên là ngươi a, trễ như vậy mới về.”
Hoàng Linh Vũ theo hướng âm thanh đảo nhìn cả buổi, mới phát hiện cái ổ nhỏ của mình được ẩn giấu trong rừng giá sách đã bị cuộn lên cao cao, còn đột ngột uốn tới uốn lui, cố gắng kéo tắm chăn mỏng lại thật chặt.
___ Mệt, mệt quá.
Hoàng Linh Vũ cảm thấy lại thêm phần đau đầu, bỏ đèn lồng của mình xuống, đi mấy bước lớn chui vào trong rừng giá sách, đứng trước ổ chăn từ cao nhìn phủ xuống Mộ Dung Bạc Nhai: “Tam điện hạ đại nhân kính yêu, lẽ nào ngài đối với phòng ngủ cao lệ đường hoàng của mình cảm thấy chán ngán rồi sao? Thi thoảng lại thích ăn cơm đạm cháo rau dưỡng khẩu vị?”
“Ngươi đừng la lớn như thế, ta nhức đầu.” Mộ Dung Bạc Nhai vươn tay kéo góc áo y, cũng không thấy động tác sử lực thế nào, Hoàng Linh Vũ đã bị kéo ngã.
Y giãy vài cái, phát hiện không giãy thoát khỏi gọng kiềm, cũng chỉ đành mặc Mộ Dung Bạc Nhai làm loạn.
“Ngươi đi gặp Mộ Dung Sí Diệm?”
“Tin tức của ngươi linh thông thật.”
“Người đó đã bị sủng tới hư rồi, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút.”
“Thì ra là thế, giáo dục gia đình xảy ra vấn đề, Sí Diệm cũng có thể biến thành trạng thái quỷ lửa a.” Hoàng Linh Vũ không mặn không nhạt châm chích.
“… Quỷ, quỷ lửa.” Mộ Dung Bạc Nhai ngây ra một thoáng, sau đó bật cười như điên, “Thật, thật là danh xưng thích hợp!”
“Này này này, đừng nhiễu nước miếng trong ổ chăn của người ta… a a a, miệng của ngươi đừng có mở lớn như vậy chứ, nước miếng chảy xuống rồi kìa,” Hoàng Linh Vũ nỗ lực ngăn cản rất lâu, phát hiện không có tác dụng, chỉ đành nói, “Ngươi nếu còn không dừng lại, ta liền nói với quỷ lửa, ngoại hiệu của ngươi là nước bẩn.”
Chỉ đáng tiếc, chất xúc tác y cho rằng sẽ có tác dụng lại hoàn toàn không tạo ra hiệu quả gì, Mộ Dung Bạc Nhai che bụng cười đến thở không nổi, vừa thập phần khổ sở báo oán: “Nước, nước bẩn, rất hình tượng. Chiếu, chiếu theo cách nói của ngươi, vậy nhị hoàng huynh là gỗ mục không thể điêu khắc, Mộ Dung Nhuệ Việt trầm mặc kiệm lời tự nhiên chính là cái chiêng bể. Rất thích hợp a.”
“Được rồi được rồi, ngươi tự mình cười chết đi.” Hoàng Linh Vũ hung hăng kéo tấm chăn bị trượt xuống thắt lưng lên, trùm lên đầu Mộ Dung Bạc Nhai.
Mộ Dung Bạc Nhai lại co giật gần một nén hương mới cuối cùng xuy yếu nhuyễn xuống.
“Ta thấy đầu óc ngươi so với quỷ lửa còn có vấn đề hơn.”
“Được, được rồi.” Bạc Nhai thở dốc kéo chăn, “Này, đều do ngươi, làm ta lại không nói cho xong. Kỳ thật tên Sí… tên quỷ lửa đó.” Mộ Dung Bạc Nhai rất nhanh thay đổi xưng hô của huynh đệ nhà mình cứ như nước chảy xuôi dòng. “Không phải chỉ do hoàng gia sủng đến phát hư, hoàng gia sủng cũng không tới trình độ đó, hắn trở nên duy ngã độc tôn như thế, chỉ có thể tính là công lao của lão nữ nhân Mạc Xán đó.”
“Mạc Xán?”
“Mạc Xán là lão nữ nhân tóc bạc, nếu so với quỷ lửa, thì không thua kém chút nào, khi ngươi thấy rồi tự nhiên sẽ hiểu. Còn nữa, sở thích lớn nhất của bà ta chính là chọn từ trong các thiếu niên đủ hình đủ dạng ra thị vệ cho quỷ lửa, tuy nói khả năng nhìn trúng ngươi không lớn gì.” Nói tới đây, Mộ Dung Bạc Nhai thập phần vui vẻ đánh giá Hoàng Linh Vũ từ trên xuống dưới, “__Tóm lại vẫn nên cẩn thận là hơn.”
“Tuy không biết điện hạ đại nhân vì loại suy nghĩ nào mà lộ ra biểu tình thưởng thức như thế, nhưng không cần ngươi nói ta cũng không muốn dính liếu gì với bọn họ cả.”
“Vậy sao? Ngươi không hỏi ta tại sao đột nhiên nhắc tới lão nữ nhân Mạc Xán sao?”
“Điện hạ đại nhân mưu sâu nghĩ xa, tầm nhìn nhỏ hẹp như con kiến của tiểu nhân, thực không dám nói xằng.”
Nếu không thấy chuyện Hoàng Linh Vũ hiện tại đang làm, nhất định sẽ cho rằng y là một hạ nhân cung kính cẩn trọng. Đáng tiếc, cái bóng chiếu lên vách tường thô lỗ dao động đó thể hiện rõ sự tâm khẩu bất nhất của hạ nhân này.
Mộ Dung Bạc Nhai lặng lẽ chịu đựng ‘Thiết Sa chưởng’ mà y cố gắng đẩy mình ra khỏi ổ chăn, nói: “Ngươi không thể yên tĩnh một chút sao? Còn làm như là hoàng hoa đại khuê nữ để ý tới trinh tiết của mình như vậy? Ngươi có còn là nam nhân không vậy?”
“Xin điện hạ đại nhân nên gọi việc này là ‘chấp niệm của động vật hùng tính đối với lãnh địa của mình’.”
“Ngay cả ta cũng đã gạt phăng mớ chấp niệm không giá trị, thì ngươi hà tất phải tính toán chi li như thế? Cũng phải nói lại, không biết có phải do lúc trước ngủ chung một giường hay không, mà hiện tại quả thật ta không có khí vị của ngươi thì không thích ứng được.”
“… Cho dù chiếc giường đó chúng ta đã từng ngủ qua, nhưng rõ ràng là không có ngủ chung!”
“Chấp nhất những tiểu tiết hoàn toàn có thể bỏ qua, Tiểu Hoàng chính là đặc biệt khả ái như vậy.”
Hoàng Linh Vũ ngay tại chỗ không nói nên lời.
Vì nến đã cháy tới hết, bóng trong phòng kịch liệt dao động rồi lặng xuống, tiếp theo là màn đêm trùm xuống dung nhập mọi thứ làm một thể. Cây nến trong đèn lồng cuối cùng cũng hoàn toàn tắt ngóm, trong thư khố bị đóng chặt đại môn chỉ còn lại một phiến hắc ám.
Mộ Dung Bạc Nhai thấy vậy, tính toán thời gian đã sấp xỉ, lật người chống nửa người dậy, ôm Hoàng Linh Vũ đặt dưới người.
“Nhỏ chút, lập tức sẽ có người tới.” Hắn khống chế tay chân đang giãy dụa của Hoàng Linh Vũ.
Vì lúc này trong thư khố rất yên tĩnh, nên Hoàng Linh Vũ dễ dàng cảm giác được hơi thở của Mộ Dung Bạc Nhai gần trong gang tấc, sau đó chú ý thấy tầm mắt của hắn đã chuyển về hướng cửa.
“Dựa vào nến tàn để phán đoán thời gian sao?” Hoàng Linh Vũ nhỏ giọng nói sát tai hắn.
Mộ Dung Bạc Nhai không lên tiếng chỉ gật đầu, lại nhớ ra đối phương không thể nhìn trong bóng tối, mới hạ giọng đáp nhỏ.
Qua một lúc, không thấy người tới, Hoàng Linh Vũ lại hỏi: “Sao ngươi biết ta và quỷ lửa vừa ở chung? Ngươi theo dõi?”
“Ngươi nghĩ thuộc hạ Côn Tổ của ta toàn bộ là bạch si sao? Chỉ cần ta muốn, ngay cả tiết khố của ngươi màu gì cũng có thể tra được.”
“Tại sao không phải là tiết khố của nữ nhân, mà lại cảm thấy hứng thú với tiết khố của nam nhân? Có lão đại mang sở thích đặc thù thế này, những tiểu ngư nhi thuộc hạ của ngươi cũng thật cực khổ nhỉ! Thế nào? Ngươi đã điều tra được bao nhiêu tiết khố của nam nhân rồi?”
Hoàng Linh Vũ nói xong cười cười, lời nói này giống như được nói ra để châm chích vào tính hướng của Mộ Dung Bạc Nhai, điều này khiến Mộ Dung Bạc Nhai cũng đông cứng trong chốc lát, nhưng lập tức lại thoải mái ngay. Chính là vì không xem chuyện này là cấm kỵ, cho nên Hoàng Linh Vũ mới có thể tự nhiên buột miệng thốt ra như thế đi.
Khi cuộc nói chuyện của hai người không thuốc chữa dần đi vào chiều hướng quái dị, bên cửa sổ truyền tới một chút tiếng động.
Trên cửa sổ giấy màu đậm bị chọt lủng một lỗ, vì từ lỗ đó rọi được một chút ánh sáng từ bầu trời đêm bên ngoài, ngay cả Hoàng Linh Vũ cũng chú ý được. Không biết là thứ gì được xỏ vào trong lỗ nhỏ, tiếp theo, có một mùi hương như đồ khét đắng nghét truyền vào, là mê hương.
Hoàng Linh Vũ hạ giọng càng thấp, hỏi: “Người nào vậy?”
Mộ Dung Bạc Nhai móc ra một bình dược hoàn, nhỏ lên mũi Hoàng Linh Vũ vài giọt, nhét y vào trong chăn, rồi lại tháo cột tóc của mình ra, mái tóc dài toàn bộ trãi trên gối đầu, ẩn đi gương mặt của chính mình.
Tư thế này tuy cực kỳ ái muội, nhưng Hoàng Linh Vũ phát giác được dị thường cũng có thể cảm giác được đối phương dùng thân thể của mình để bảo vệ cho y. Nên không phát ra âm thanh nào gây kinh động người ngoài cửa sổ.
Đại khái qua thời gian một bữa cơm, từ chỗ khe cửa truyền tới tiếng cọ sát khe khẽ, không qua bao lâu, Mộ Dung Bạc Nhai dùng dư quang khóe mắt có thể thấy rõ được, then cửa bật nhảy lên. Sau đó là một làn gió lạnh xâm nhập, một người nháy mình len vào, nhẹ nhàng giữ lại then cửa sắp sửa rớt xuống đất.
“Thế nào?” Ngoài cửa còn một người, thấp giọng hỏi. Hoàng Linh Vũ nằm trong ổ chăn nhăn mày tỉ mỉ suy ngẫm, vì thanh âm này dường như đã từng nghe qua ở đâu rồi.
Mộ Dung Bạc Nhai lãnh tĩnh quan sát hai người đó, thấy người ốm như khỉ trong cửa trừng hai con mắt muốn lọt tròng nhìn quanh bốn phía, sau đó thì bước vội sang đây. Hắn sớm đã chuẩn bị xong, chặn kín kẽ tất cả khe hở của ổ chăn đang bọc Hoàng Linh Vũ, để như vậy, thì cho dù Hoàng Linh Vũ thở không ngừng trong ổ chăn, người đến cũng không thể nghe ra được bên trong ổ chăn có hai người.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian